Tâm lý

Sau 12 năm chung sống, vợ tôi muốn tôi đưa người phụ nữ khác đi ăn tối và đi xem phim.

Cô ấy nói với tôi: «Em yêu anh, nhưng em biết rằng có một người phụ nữ khác yêu anh và muốn dành thời gian cho anh.»

Một người phụ nữ khác mà vợ tôi yêu cầu quan tâm là mẹ tôi. Bà đã góa chồng được 19 năm. Nhưng vì công việc và ba đứa con đòi hỏi tôi phải dồn hết sức lực nên thỉnh thoảng tôi mới có thể đến thăm cô ấy.

Tối hôm đó tôi gọi điện mời cô ấy đi ăn tối và xem phim.

- Chuyện gì đã xảy ra thế? Bạn có ổn không? cô ấy hỏi ngay lập tức.

Mẹ tôi là một trong những người phụ nữ ngay lập tức đón nhận những tin xấu nếu điện thoại đổ chuông muộn.

“Tôi nghĩ bạn sẽ thích dành thời gian với tôi,” tôi trả lời.

Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói, "Tôi thực sự muốn cái này."

Thứ sáu sau giờ làm việc, tôi lái xe cho cô ấy và hơi lo lắng. Khi xe của tôi đỗ bên ngoài nhà cô ấy, tôi thấy cô ấy đang đứng ở ngưỡng cửa và nhận thấy cô ấy có vẻ cũng hơi lo lắng.

Cô đứng trước cửa nhà, áo khoác vắt qua vai. Tóc cô uốn xoăn và cô mặc chiếc váy cô mua nhân dịp kỷ niệm ngày cưới lần trước.

“Tôi đã nói với bạn bè rằng hôm nay con trai tôi sẽ dành buổi tối với tôi tại một nhà hàng và điều đó đã gây ấn tượng rất mạnh với họ,” cô nói khi bước vào xe.

Chúng tôi đã đi đến một nhà hàng. Tuy không sang trọng nhưng rất đẹp và ấm cúng. Mẹ nắm lấy tay tôi và bước đi như thể bà là đệ nhất phu nhân.

Khi chúng tôi ngồi vào bàn, tôi phải đọc thực đơn cho cô ấy nghe. Mắt mẹ giờ chỉ còn phân biệt được chữ in lớn. Đọc được nửa chừng, tôi ngước lên và thấy mẹ đang ngồi nhìn tôi, trên môi nở một nụ cười hoài niệm.

“Mẹ từng đọc mọi thực đơn khi con còn nhỏ,” mẹ nói.

“Vì vậy đã đến lúc trả ơn cho một ân huệ,” tôi trả lời.

Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ trong bữa tối. Nó dường như không có gì đặc biệt. Chúng tôi vừa chia sẻ những sự kiện mới nhất trong cuộc sống của chúng tôi. Nhưng chúng tôi quá phấn khích nên đã đến rạp chiếu phim muộn.

Khi tôi đưa cô ấy về nhà, cô ấy nói: “Tôi sẽ lại đi ăn nhà hàng với anh. Chỉ lần này tôi mới mời bạn.”

Tôi đã đồng ý.

– Buổi tối của bạn thế nào? vợ tôi hỏi tôi khi tôi về đến nhà.

- Rất tốt. Tốt hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, tôi trả lời.

Vài ngày sau, mẹ tôi qua đời vì một cơn đau tim nặng.

Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến tôi không có cơ hội làm được gì cho cô ấy.

Vài ngày sau, tôi nhận được một phong bì có biên lai thanh toán từ nhà hàng nơi tôi và mẹ tôi ăn tối. Kèm theo biên lai là một dòng ghi chú: “Tôi đã thanh toán trước hóa đơn cho bữa tối thứ hai của chúng tôi. Sự thật là tôi không chắc có thể ăn tối với bạn được không. Tuy nhiên, tôi đã trả tiền cho hai người. Cho bạn và cho vợ bạn.

Tôi khó có thể giải thích cho bạn biết bữa tối dành cho hai người mà bạn mời có ý nghĩa như thế nào đối với tôi. Con trai của mẹ, mẹ yêu con!”

Bình luận